Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

BBB-

Sắp 40 năm kể từ ngày Giải phóng MN, Thống nhất Đất nước. Có rất nhiều bài viết, ... nhân sự kiện lịch sử này. Tôi tải về bài "Tản mạn..." của anh Vũ Cao Đàm (một người khá thân quen với nhiều cụ Làng ta) để các Cụ đọc và cùng suy ngẫm. Qua chuyện trò, trao đổi... , tôi biết nhiều Cụ cũng có những "suy nghĩ tản mạn" tương tự.
"Tản mạn" mà rất nghiêm túc, thấy vừa đau vừa buồn tủi cho một Dân tộc, một Đất nước giàu có, anh hùng... như nước VN của chúng ta hôm nay.

20/04/2015

Tản mạn chuyện 40 năm


Vũ Cao Đàm
Việt Nam 40 năm (1975-2015)
Đã 40 năm kể từ sau khi kết thúc Chiến tranh Việt Nam, mà Việt Nam vẫn còn quá lẹt đẹt về nhiều mặt.
Về chỉ số khốn khổ, Việt Nam xếp hạng thứ 66(). Chỉ số này dùng để đánh giá mức độ khổ trong cuộc sống của người dân tại các quốc gia trên cơ sở phép tính tổng tỷ lệ thất nghiệp, lãi suất cho vay và lạm phát trên tăng trưởng GDP đầu người trong năm. Chỉ số này càng cao thì mức độ khốn khổ của người dân ở quốc gia đó càng lớn.
Kinh tế Việt Nam hiện được xếp thứ 42 thế giới. Tổng sản phẩm quốc nội (GDP) tính theo ngang giá sức mua tương đương 322 tỷ USD, kinh tế Việt Nam đứng thứ 6 trong khu vực Đông Nam Á, sau Indonesia, Thái Lan, Malaysia, Philippines và Singapore.

Tại khu vực Đông Nam Á, nước có xếp hạng cao nhất là Indonesia (16) với hơn 1.223 tỷ USD. Theo sau là Thái Lan (21) với hơn 655 tỷ USD, Malaysia (26), Philippines (29) và Singapore (39). Việt Nam xếp ở vị trí 42, ngay sau Singapore trong khu vực, với hơn 322 tỷ USD.
Bảng xếp hạng177 nền kinh tế của World Bank khác với thứ hạng tính theo GDP danh nghĩa của Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF). Theo IMF, dẫn đầu danh sách này vẫn là Mỹ và Trung Quốc với hơn 15.700 và 8.200 tỷ USD. Các thứ hạng sau có sự khác biệt, đứng thứ ba là Nhật Bản, tiếp đó đến Đức, Pháp, Anh, Brazil và Nga. Việt Nam xếp hạng 51 trong danh sách này với GDP danh nghĩa hơn 141 tỷ USD.
Nhật Bản 40 năm (1868-1908)
Theo các tài liệu được biết, thì công cuộc canh tân nước Nhật của Minh Trị Thiên Hoàng có thể tính từ 1868.
Đến 1905, tức sau 37 năm, Nhật chính thức đứng vào hàng các cường quốc trên thế giới, đánh dấu bởi quyết định tuyên chiến với Nga. Trong cuộc chiến này, Nhật đã chiến thắng Nga một cách vẻ vang và chiếm đóng Lữ Thuận, một quân cảng của nước Tàu đang bị Nga chiếm đóng, khẳng định vai trò cường quốc, quyết ngăn chặn sự bành trướng của Đế quốc Nga về hướng Đông..
Hàn Quốc 40 năm (1963-2003)
Đại Hàn Dân Quốc, gọi tắt là Hàn Quốc, nếu xét mốc phát triển bắt đầu từ 1963, tức là khi Tổng thống Park Chung Hee lên cầm quyền và bắt đầu những chương trình phát triển đất nước. Thu nhập quốc dân theo đầu người đã từ 100 USD (1963) lên 10.000 (1995) và 25.000 (2007).
Hàn Quốc từ một đất nước nghèo nhất thế giới trở nên một cường quốc công nghiệp được cả thế giới kính nể, cũng là một cường quốc kinh tế, xếp hàng thứ 10 trên thế giới tính theo GDP năm 2006.
Triều Tiên cộng sản 40 năm (1953-1994)
Triều Tiên đang được xem là một quốc gia nghèo nhất thế giới. Nhưng cũng có cái đáng nể.
Năm 1953 ngừng bắn và chia cắt đất nước, giống như Việt Nam năm 1954. Ngay 1956, Triều Tiên đã bắt đầu chương trình vũ khí hạt nhân. 40 năm sau, năm 1994, Triều Tiên đứng ngang ngửa với các cường quốc tham gia Hiệp ước cấm phổ biến vũ khí hạt nhân. Nhưng đến 2003 Triều Tiên ngang ngược tiến hành cuộc thử vũ khí hạt nhân đầu tiên. Và Triều Tiên đã thành công trong các chương trình phát triển vũ khí của họ.
Triều Tiên có số dân chừng nửa số dân Việt Nam. Tuổi của Tổng bí thư Triều Tiên Kim Jung Un chỉ có lẽ tầm tuổi cháu nội Tổng Bí thư Việt Nam. Nhưng ông Kim đã thể hiện một khí phách độc lập, quật cường, thậm chí có thể nói là ngạo ngược, hung hăng trước các cường quốc, khác hẳn với “khí thế” yếu hèn nhu nhược của lãnh đạo Việt Nam.
Dù có nhiều chuyện thế giới đang phê phán chính sách độc tài của các nhà lãnh đạo nước này, nhưng xét về nhiều phương diện, quá trình phát triển 40 năm của họ cũng đáng nể đấy chứ.
Ghi nhận
Bài này không phải bài nghiên cứu, mà chỉ là chuyện vụn tếu táo quanh bàn trà sau 40 năm, so Việt Nam với những quốc gia mà công luận Việt Nam kính nể nhất, cũng như với một trong những nước mà công luận Việt Nam ghê rợn nhất, khinh họ là một quốc gia “vét đĩa” nhất.
Bài này chỉ muốn nói rằng, chẳng cần nghiên cứu gì sâu, cũng thấy Việt Nam đang quá kém so với láng giềng.
Hồi đầu thế kỷ, lật lại những trang báo, như Nam phong tạp chí hoặc Trung Bắc tân văn lưu hành thời còn thuộc Pháp, chúng ta nhận ra, các chí sỹ tiền bối luôn bàn về việc hướng theo học hỏi nước Nhật canh tân. Bây giờ lật 600-700 tờ báo, không thấy ai dám bàn hướng về nước Nhật để học tập nữa, mà người ta chỉ dám loay hoay bàn về học tập Thái Lan, Singapore, Malaysia, Indonesia, lác đác đã có bài bàn về học tập Campuchia và Myanmar, là những xứ mà thời tôi còn nhỏ luôn nghe các bậc đàn anh miệt thị họ là những xứ mọi.
Nhưng người Việt Nam chúng ta vẫn ung dung tự tại nhờ triết lý Chí Phèo.
Nhớ có lần, tôi được nghe một vị Giáo sư trường Đảng, Ủy viên Hội đồng Lý luận, giảng bài, khi nói về sự phát triển của Mỹ, tôi được nghe những điều đầy tinh thần lạc quan cách mạng hừng hực như sau: “Đúng là nước Mỹ đã phát triển kinh tế vượt xa Việt Nam, nhưng về trình độ phát triển xã hội thì nước Mỹ kém xa Việt Nam cả một thời đại. Giai cấp công nhân Việt Nam đã được Đảng ta dẫn dắt bước vào quỹ đạo của chủ nghĩa cộng sản, là điều ước mơ vẫn còn mở mịt lắm với giai cấp công nhân Mỹ”
Thật tội nghiệp cho giai cấp công nhân Mỹ!
Hèn nào Đảng CSVN vẫn kiên trì đường lối của chủ nghĩa Mác-Lê.
Tôi quan sát hội trường, thấy cũng có người gật gù tâm đắc.
V.C.Đ.



Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

GIẤY CHỨNG NHẬN LÀM NGƯỜI (ST)


Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê. - Soát vé







Ảnh minh họa

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc : - Ðây là vé trẻ em. Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp : - Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ? Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi : - Anh là người tàn tật ? - Vâng, tôi là người tàn tật. - Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật. Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp : - Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em. Cô soát vé cười gằn : - Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ? Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên - Anh chỉ còn một nửa bàn chân. Cô soát vé liếc nhìn, bảo : - Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích : - Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định… Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình. Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật… Trưởng tàu cũng hỏi : - Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ? Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình . Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói : - Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung. Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc : - Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi. Trưởng tàu nói kiên quyết : - Không được. Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu : - Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ. Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý : - Cũng được. Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi : - Anh có phải đàn ông không ? Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại : - Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ? - Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ? - Ðương nhiên tôi là đàn ông ! - Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ? Mọi người chung quanh cười rộ lên. Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói : - Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ? Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói : - Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông. Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành : - Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi. Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng : - Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé : - Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ? Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói: - Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào… Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa. Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.



Sưu Tầm