Nhân dịp Noel tôi tải từ trên mạng về máy bài để các Cụ Làng Ta đọc cho vui.
Thư gửi ông già Noel
Thưa ông kính mến - Cháu tên là Ngô Thị Bé Tý, nhà ở thành phố.
Sau bao nhiêu suy nghĩ, đắn đo và hồi hộp, hôm nay cháu cố hết sức lực,
quyết tâm viết thư cho ông để trình bày một việc như sau:
Đã rất nhiều đêm Giáng sinh rồi cháu muốn có một món quà. Cháu thích
nhiều thứ lắm, từ chó bông, thỏ bông đến búp bê hay gà vịt bằng nhựa, xe
cộ bằng gỗ cháu đều thích cả. Những thứ ấy ông có rất nhiều, vì cháu
xem các tranh hay ảnh chụp về ông, thấy ông đeo túi quà, các thứ đó đều
ló ra.
Vậy mà chưa bao giờ ông tặng cho cháu. Mặc dù đêm Noel nào cháu cũng
thức để chờ và đã để sẵn một chiếc giày cho ông bỏ quà vào. Cháu cũng
nhiều lần viết thư cho ông, đề địa chỉ rõ ràng "gửi ông già Noel, số 1
đại lộ Bầu Trời", vậy mà cũng không thấy ông đến.
Cháu buồn lắm. Cháu khổ lắm. Cháu cứ nghĩ ông quên cháu rồi. Nhưng cháu
lại tự nhủ: làm sao có chuyện vô lý thế, vì già Noel chả khi nào quên
ai. Cháu bèn đi tìm hiểu, và hôm nay đã biết ra sự thực.
Ông già Noel kính mến.
Có phải ông không đưa đồ chơi cho cháu vì ông không tìm được nhà phải
không? Đúng là rắc rối thực vì nhà cháu số 30 mà riêng một đoạn đường đã
có hơn chục số 30 như thế, chưa kể 30 Bis, 30H, 30B và 30 Bis Bis đến
mức có gia đình bực quá đã treo biển "ở đây 30 lần 30". Thú thực cháu
cũng chả hiểu tại sao người ta bây giờ toàn nói tới tỉ nọ tỉ kia mà mấy
cái số nhà thì cứ dùng đi dùng lại. Đừng kể ông già Noel, ngay cả họ
hàng nhà cháu mỗi khi từ quê lên có khi đi ôtô hai tiếng còn tìm số nhà
mất ba tiếng. Chắc ông không tìm được nhà cháu, ông cáu bỏ đi nên cháu
không có quà chứ gì?
Khổ quá, sao ông không hỏi bác thu tiền điện, thu tiền nước hay thu phí
điện thoại. Các bác ấy lúc nào cũng tìm ra nhà cháu, chả nhầm một lần
nào!
Sau nữa, cháu đoán rằng có thể ông tìm được nhà mà ông nhầm phố. Nhà
cháu ở phố Cá Voi, mà riêng thành phố này có tới sáu cái phố Cá Voi như
thế, ở sáu quận khác nhau. Tất cả thư từ cho cháu, muốn tới nơi, đều
phải ghi rõ ràng "Ngô Thị Bé Tý - phố Cá Voi - quận Bờ Sông" thế nhưng
thỉnh thoảng vẫn bị nhầm vì thành phố có quận Bờ Kè, quận Bờ Đê... Người
ta thắc mắc sông chỉ có hai bờ mà sao nơi này lại có nhiều quận Bờ như
thế, cháu cũng chịu không trả lời nổi. Nhưng để phân biệt, ông cứ tìm Bờ
nào có nhiều nhà nhỏ là đúng chỗ cháu thôi ông à. Hay là ông không tới
được chỗ cháu vì kẹt xe? Đúng là nhiều tối, nhất là tối Giáng sinh,
đường qua nhà cháu thường kẹt cứng, xe đạp còn không nhúc nhích nói chi
xe hươu kéo của ông già Noel. Nhưng sao cháu tưởng xe của ông có khả
năng bay trên trời cơ mà. Hay xe ông vướng vào dây điện? Đúng là dây
điện ở đây nhằng nhịt như mớ tóc rối, và cháu biết rằng đâm vào đấy khéo
máy bay cũng không thoát được nói gì tới hươu. Vậy ông có thể đi taxi
đến đầu phố, gọi điện thoại cháu và mẹ cháu sẽ ra đón.
Hay ông không tới nhà cháu vì ông nghĩ rằng nhiều ông già khác đã tới?
Ông Noel ơi, cháu đã nói rồi, ngoài ông thu tiền điện, thu tiền nước và
điện thoại, thỉnh thoảng chỉ có các ông thu tiền rác ghé nhà cháu thôi,
mà các ông ấy không khi nào có quà.
Cho nên cháu rất mong đêm Giáng sinh này ông ghé cháu một lần, vì chỉ
năm sau cháu sẽ được gọi là Bé Lớn, không phải Bé Tý nữa nên càng khó
được thỏ bông. Cháu biết nhà cháu xa, khó kiếm vất vả cho ông lắm nhưng
cháu vẫn mơ ước dù chỉ một lần. Ông cứ đi tới hết các địa chỉ khác, ghé
cháu cuối cùng cũng được. Nếu có một con búp bê gãy chân hay chó bông
rách tai thì cháu cũng rất vui mừng được nhận ông ạ. Ông đến nhé.
Cháu mong lắm.
Ngô Thị Bé Tý
30 đường Cá Voi, quận Bờ Sông
Trùm Sò (st)
Kiếm tiền nhờ bạn của bố
Cậu bé nói với bạn của bố:
- Cháu cảm ơn chú đã tặng cho cháu chiếc kèn nhân dịp Noel. Nhờ nó mà cháu có tiền ăn kem đấy chú ạ…
Người đàn ông hết sức ngạc nhiên:
- Cháu thổi kèn giỏi đến thế cơ à?
- Không ạ. Chẳng qua là bố cháu cho cháu mỗi tuần 10.000 đồng để cháu đừng thổi nữa!
- Trời!