Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Thơ Nguyễn Khoa Điềm

3B- Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm viết bài thơ này vào dịp Tháng Tư năm 2013. (khi đã rời khỏi chiếc ghế rất cao của quyền lực, về hưu, về với đời thường được một số năm). Không hiểu cảm nghĩ, tâm trạng của anh về tình hình Đất nước khi còn ngồi trên cao chót vót của quyền lực như thế nào?. (Có thể cụ Nguyễn Khoa Phi Lớp ta (K5) biết chút ít chăng?).
Tôi cho rằng bài thơ này NT Ng.Khoa Điềm nói thật tâm trạng của mình.
Tuy bài thơ ra đời đã trên 2 năm, nhưng 2 năm qua tình hình CT-KT-XH của nước ta không sáng sủa hơn, nên nó vẫn phản ảnh được "nỗi lòng" của nhiều người Dân thiết tha yêu nước, trong đó có chúng ta.
Tiện đây, nếu có thể nhờ cụ Khoa Phi hôm nào gặp "ông em Khoa Điềm" thì hỏi xem : " Đất nước những tháng năm này (2015... đã hết THẬT BUỒN chưa?).- Cảm ơn cụ Khoa Phi trước.
Xin cảm ơn Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm cho tôi được đọc bài thơ rất là ... tâm trạng của anh thật hay về Đất nước  trong NHỮNG THÁNG NĂM THẬT BUỒN này.
Xin mời Làng đọc và chia sẻ.




ĐẤT NƯỚC NHỮNG THÁNG NĂM THẬT BUỒN

Nguyễn Khoa Điềm

Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …
22.4.2013

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Thơ Trung Hải



3B Năm nay vào dịp kỷ niệm CMT8 nhiều Bộ, Ngành, Lực lượng… tổ chức kỷ niệm 70 năm ngày thành lập và đón nhận Huân Chương SAO VÀNG, Danh hiệu Anh hùng…
Tôi  đã công tác ở một “Lực lượng” như thế, nên cũng được tham dự một số buổi lễ , buổi Gặp mặt Truyền thống…, được nghe nhiều diễn văn, báo cáo thành tích… của Lực lượng mình, nghe các “Cụ Cốp” đến tuyên dương và tổng kết thành tích, thành tựu của Quốc gia….
Trên TV,  tôi còn được xem tường thuật các buổi lễ tương tự.
Phải nói thực khi nghe diễn văn nói về thành tích, thành tựu các chỉ tiêu KT- XH của nước ta giai đoạn từ 30/4/1975 đến nay, trong lòng không vui, không thấy tự hao , mà cảm thấy… “bồn chồn”.   Tôi không phủ nhận những gì đã đạt được.  Nhưng qua bao năm rồi mà chỉ có “thế này” thôi ư?.  
Tôi viết mấy vần thơ sau trong tâm trạng bồn chồn, day dứt… nhưng không bi quan mà trong lòng vẫn cònđọng lại một chút lạc quan và hy vọng.
Mùa Thu lá vàng sẽ rụng, có thể sẽ trải qua mùa Đông lạnh lẽo, nhưng rồi nhất định  mùa Xuân sẽ đến và Chồi non đầy nhựa sống sẽ mọc nhanh làm cho Đất nước xanh tươi, cho cuộc đời đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười.…


TÂM SỰ CÙNG MÙA THU

Đêm Thu
                được trận mưa rào

Trời thì dịu mát
                 lòng sao bồn chồn …


Ước gì!
                  “Đời tử tế” hơn
bạo quyền, lừa dối, gian tham….
                                                    không còn
Tự do, Độc lập, Áo cơm
Dân giàu, Nước mạnh….
                                           Thẳng đường mà đi.

Vẳng nghe…
                   Thu hỏi thầm thì
“Bao Người ngã xuống mong gì
                                                hôm nay?.
Phải chăng
                     chỉ có “Thế này”…
mồ hôi, xương máu bao ngày đổ ra!.

Bẩy mươi Thu *
                         đã trôi qua
bốn mươi Thu **
                                    Đất nước ta nối liền.
Chỉ vì
                          tham nhũng triền miên
bạn, thù ảo tưởng
                       hão huyền
                                           viển vông…
Cho nên điều Bác hằng mong
tan thành mây khói …
                                   Nay “Không có gì”

Nhớ lời trước lúc ra đi
Bác còn gửi lại….
                               Dân thì xót xa
Ngày ngày hát “Tiến quân ca”***
“Không chịu phát triển” ****
                                   thành ra thụt lùi!

Cùng Thu tâm sự
                              thế thôi
Mong cho mưa tạnh
                                 bầu trời lại xanh
Lá vàng rụng
                                  Chồi mọc nhanh
Tiếng Chim lại hót trong lành
                                                  Thu ơi!.

Viết nhân dịp CMT8 và QK 2-9-2015.
(Hà Nội sau cơn mưa đêm đầu mùa Thu).  Trung Hải.


* Tử CMT8/1945.  ** Từ 30/4/1975. *** Quốc ca
**** LHQ phân loại các nước theo 3 loại: “Phát triển”, “đang PT” và  “chậm PT”. Nhưng theo 1 nhà Nghiên cứu có uy tín của ta, thì VN không nằm ở 1 trong 3 loại trên, mà là nước… “ Không chịu phát triển” .

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

2 bài thơ ngắn (về mùa Hè, mùa Thu) của Trung Hải




Kết quả hình ảnh cho hình ảnh tam đảo

Bồng bềnh Tam Đảo


Tam Đảo bồng bềnh mây trắng bay
su su xanh mướt quả trĩu đầy
tiếng chim ríu rít trên cành lá
như bức tranh rừng, khúc nhạc vui.

Xe đi xuống núi đường uốn lượn
váy xòe thấp thoáng gió mơn man.
Tạm biệt Nụ cười bên sườn núi…
Đường lên Tam Đảo cũng…. gần thôi!.

Mới xa Tam Đảo có mấy ngày
Lại muốn trở về ngắm núi mây
nụ cười lấp lánh dòng Thác Bạc
mát cả trưa hè… 
                              Mát lòng tôi .

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh hồ tây hà nội

Giọt sương Tây Hồ

Thu về man mác nhớ thương
long lanh Đôi mắt giọt sương Tây Hồ
bao giờ lại đến … ngày xưa
mùa Thu năm ấy Tây Hồ cùng em
dập dềnh sóng vỗ mạn thuyền

gió đưa hương cốm, hương sen… giữa trời.


Thu về nhìn lá vàng rơi
sen Hồ Tây đã tàn rồi còn đâu
tóc thì bạc trắng mái đầu
mà Đời vẫn cứ một mầu … xanh tươi
sen tàn hương vẫn ngát trời
qua bao mất mát, Tình người… còn nguyên.
 

                                       
Hà nội, mùa Thu 2015






Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Thơ Trung Hải



BÔNG HOA RỪNG CHÚM CHÍM…

Đã lâu rồi không về lại Nha Trang
để thăm Biển và Cô em thuở ấy
dù biết Biển và Em… vẫn vậy
mà xốn xang mong sớm trở về.

Về Nha Trang biển xanh, bờ cát trắng
lại nghe Em cười, giọng nói thân thương
như giữa núi rừng của miền Bắc hậu phương
ngày Đất nước còn hai miền chia cắt
đêm ở  phương Nam, ngày trên đất Bắc.
Vì quê hương Nha Trang. Em đã trở về.

Ngày chia tay chưa ai nói điều gì
nên đọng lại vẫn chỉ là … kỷ niệm
như những giọt sương long lanh buổi sớm,
bông hoa rừng chúm chím gọi … Xuân sang.
Kỷ niệm êm đềm… không thể nào tan.

Những kỷ niệm “Một Thời hoa lửa”
của Tuổi Hai mươi sôi nổi, đam mê
nối đuôi nhau theo năm tháng ùa về
Một dòng suối trong, trưa hè tắm mát
tiếng nói cười ấm áp cả cánh rừng
câu chuyện đêm khuya bập bùng bếp lửa
nhen nhóm tình yêu, hy vọng ở tương lai.
dù bữa cơm còn độn sắn , độn khoai
và những trận bom không kể đêm ngày….

Kỷ niệm của một thời đã xa
còn tươi xanh như mới hôm qua.
Hôm nay về thăm Em và Biển
mà lòng vui như được về nhà.

Cùng Em với Biển
                              Chiều nay
Nhớ Rừng xanh thẳm
                                Nhớ “Ngày xa xưa”.

(Viết nhân một lần về thăm lại Nha Trang).
                                                 
Hà Nội 2015. Trung Hải