BBB- Bài viết cũng nói lên được suy nghĩ của rất nhiều người về vụ án "giết người..." (nhưng không có người nào bị giết cả) của ông ĐOÀN VĂN VƯƠN".
Xin tải về để Làng tham khảo.
Tòa Tuyên Án
Đúng
14 giờ hôm nay, 5/4/2013, tại phòng xử án của Tòa án nhân dân thành phố
Hải Phòng, bắt đầu vang lên câu đầu tiên của Chủ tọa: Nhân danh nước
cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam….
Vâng. Đó là phút giây mà hàng
triệu người Việt chờ đợi ngóng tin. Cái ngóng tin có lẽ không hẳn chỉ là
ngóng tin về mức án của anh em họ Đoàn,
hơn thế, cái ngóng tin về cả sự “ tuyên án” rõ ràng về niềm tin vào chế
độ, vào xã hội, vào phẩm chất của một đất nước trong quá trình thực thi
pháp luật, trong mối quan hệ tới mức nào giữa Nhà nước và nhân dân, vào
sự trong sáng của pháp lý…
Sau ba chữ “tòa tuyên án”, như
vẫn thường thấy ở các phiên tòa, thân phận một số phận được định đoạt,
hoặc là vĩnh viễn cách ly khỏi cuộc sống cộng đồng, hoặc là một quãng
thời gian trong trại cải tạo, hoặc là vỡ òa hai tiếng tự do.
Sau ba chữ “ tòa tuyên án”, sức
mạnh nghiêm minh của pháp luật đối với hành vi sai trái của một con
người được thể hiện, nhưng nhiều khi, chất nặng lên cuộc đời họ một sự
oan sai cay đắng.
Sau ba chữ “ tòa tuyên án”, là
thấy ngay được một cách rõ ràng sự trong trẻo của pháp luật hay sự hoen ố
của quan tòa, thấy ngay được một bản án được tuyên công tâm hay ẩn họa
những mưu mô, những toan tính, những xô đạp, những áp đặt nhằm để thỏa
mãn thói cao ngạo của người cầm cân nảy mực tại tòa, cũng đôi khi bộc lộ
cả sự ngu dốt, có khi là đáp án trả bài cho một sự can thiệp, có khi là
hệ quả cho cả một quá trình tố tụng vô trách nhiệm….
Người được xướng lên ba chữ “tòa
tuyên án”, hiểu một cách thực sự, thì đó là một vinh dự quá lớn lao,
nhân danh cho cả một đất nước, và chất chứa ở ba từ đó là trách nhiệm,
đạo đức, phẩm chất, năng lực của Chủ tọa phiên tòa và hội đồng xét xử.
Trở lại thời khắc 14 giờ hôm
nay, 5/4/2013, sẽ lại vang lên ba chữ “ tòa tuyên án”, sẽ lại vang lên
trang trọng “ Nhân danh nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, và sau
đó là số phận của anh em họ Đoàn được định đoạt.
Với vụ án Đoàn Văn Vươn, sau ba
chữ “tòa tuyên án” có thể là cơ hội vô cùng tốt để đốt cháy niềm tin
cháy bỏng của nhân dân vào pháp luật, niềm tin vào nhà nước, vào chế độ,
rằng, bất cứ lúc nào, nhân dân cũng được pháp luật bảo hộ quyền sống,
quyền cư trú, quyền tài sản, quyền làm việc. Rằng, có thể trong quá
trình hành xử, các cấp chính quyền vì nhiều lý do, gặp phải hành động
sai trái với nhân dân, và phiên tòa này là minh chứng cho hành động sửa
sai của chính quyền, là câu trả lời thuyết phục nhất của chính quyền đối
với toàn bộ sự tôn trọng và tinh thần tận tụy phục vụ nhân dân, xác tín
lần nữa câu nói bất hủ từ cha ông để lại: lấy dân làm gốc.
Mức án ( nếu phải có) với anh em
họ Đoàn là vì nó phải thế, nó đúng thế, chính xác như thế, theo điều
luật, chứ không phải là mức án ( ngay cả tuyên vô tội) mà trong ý thức
chính quyền chỉ là sự thỏa hiệp, chỉ là cách “ diễn xướng” làm đẹp dư
luận, làm dịu phẫn uất của người dân, nếu vậy, thì có thể anh em họ Đoàn
thỏa mãn nhưng nguy cơ về những tranh chấp bất công, những hành xử chà
đạp lên luật pháp vẫn còn. Xử vụ án này để đi tới một ước muốn cháy bỏng
của nhân dân và chính quyền là không còn xảy ra một vụ việc tương tự,
đó là con đường thẳng tới sự minh bạch, thẳng tới một bộ luật đất đai
đúng đắn và nhân văn, hướng tới một nền hành chính công thực sự vì nhân
dân, cho nhân dân.
Tôi mơ ước: Từ thực tế diễn biến
này, tòa tuyên anh Vươn án tù giam ( vì cũng phải nghiêm khắc cảnh cáo
về hành vi gây nguy hiểm đến sức khỏe và mạng sống của người khác) bằng
với thời gian đã tạm giam, và trả tự do cho anh tại tòa. Những người
khác, hoặc là án treo, hoặc tuyên vô tội ( như chị Thương, chị Báu).
Và sau khi tuyên án, chủ tọa
phiên tòa cần một cam kết, yêu cầu các cấp chính quyền một lời xin lỗi
đàng hoàng với gia đình Đoàn Văn Vươn về những cái sai do mình gây ra để
dẫn tới một hậu quả đáng tiếc.
Tôi mơ ước: Sau ba tiếng “tòa
tuyên án”, Đoàn Văn Vươn có thể bước thẳng ra khỏi tòa, đồng hành cùng
tự do, và ở dưới ấy, nơi đầm hồ cửa sông nhà anh, con rô, con chép đang
quẫy đuôi, vỗ sóng vui mừng đón ông chủ yêu dấu của mình trở về.
Và từ lúc này, tôi lại mơ ước,
không chỉ là gia đình anh Vươn, mà hàng triệu gia đình nông dân trên cả
nước, sẽ được chính quyền đối xử đàng hoàng, đối xử một cách trân trọng,
không còn xảy ra tranh chấp, không còn xảy ra khiếu nại, không còn xảy
ra oan khiên, không còn xảy ra sự quay lưng đối mặt của chính quyền với
bà con mình. Mơ ước này có thể chưa tới ngay nhưng phải hành động ngay
từ bây giờ bằng điều luật, bằng pháp lệnh, bằng kiến thức và trách nhiệm
của người thực thi công vụ, phải trả cho nhân dân quyền và nghĩa vụ
thực sự đối với mảnh đất của mình, tài sản của mình, và chắc chắn lúc ấy
nhân dân sẽ trả lại cho Nhà nước bằng những mùa vụ bội thu, bằng những
dòng thuế đóng góp xây dựng đất nước.
“Tòa tuyên án”- đó là sự công bố về phẩm giá của một dân tộc.
Bây giờ đã là 3g chiều 5-4, chắc là tòa đã tuyên án. Mong cho mơ ước của nhà báo thành hiện thực!
Trả lờiXóaMơ ước chính đáng của nhà báo và những người dân lành, những người tử tế chắc còn lâu lắm mới thành hiện thực. Nếu họ cứ "Nhân danh nước CHXHCN Việt Nam" mà hành xử như vừa qua. (Không riêng gì vụ ông Vươn).
XóaMong ước của Trung Hải cũng là mong ước của tất cả mọi người yêu nước yêu dân,mong sao tòa sẽ làm đúng theo pháp luật và hợp lòng dân,nhất là vào giữa giai đoạn phát huy dân chủ-kêu gọi mọi người góp ý cho dự thảo Hiến Pháp.
Trả lờiXóaToà án HP đã trá lời cho MG bằng " Bản án đã tuyên".
XóaThật không mướn nói thêm gì nữa. Chán quá rồi MG ạ.
Sẽ tìm chuyện gì vui vui để đưa lên Blog vậy.
Cuối cùng thì mong ước của nhà báo, của HTT, của chúng ta đã không thành sự thật và lòng tin của toàn dân cũng đã mất hoàn toàn!
Trả lờiXóaĐúng là mong ước của nhà báo và của chúng ta không được toại nguyện. Nhưng lòng tin thì vẫn còn. Không phải là tin vào mấy cha tự xưng là: "Nhân danh này nọ..." mà là niềm tin sẽ đến ngày nhân dân không còn ai tin vào mấy tên "giả danh...", bầy sâu mọt hại dân, hại nước ấy nữa.
XóaNguyễn Quang Vinh viết bài này thật xúc động. Anh là tác gỉa 1 loạt phóng sự rất có giá trị từ lúc bắt đầu sự kiện Đoàn văn Vươn-Cống Rộc nổ súng hoa cải vào đạo quân cưỡng chế bất hợp pháp của Đại Ca ca HP.Không ai nghi ngờ cái tâm rất nhân ái, chuộng lẽ phải ở đời của Cu Vinh, nhưng sau đó anh bỗng đóng Blog, in hơi lặng tiếng về đề tài này. Mãi đến bây giờ anh mới xuất hiện trở lại. Mong ước của Cu Vinh cũng chinh là mong đợi của dân oan và đại bộ phận nhân dân Việt Nam, tôi tin là thế. Tối qua VTV1 trong Ch trình Thời sự có đưa 1 vài phát biểu của LS đoàn HP và 1 vài người "hàng xóm" của anh Vươn. Tất cả đều "ca" như cái máy hát sắp hết cót, rằng đây là bản án thấu tình đạt lý, là tin tưởng ở Đảng và Luật pháp XHCN v.v và v.v..Nhưng để ý kỹ vẫn thấy cái sượng sùng của người PB, nhất là mấy người hàng xóm. Rõ là sự bố trí mớm lời mà tôi-1 người 40 năm trong nghề không lạ gì ( Thậm chí các PV trẻ bây giờ còn làm lộ liễu cẩu thả hơn chúng tôi ngày xưa nhiều !!!). Nguyện vọng của chúng ta là Đoàn văn Vươn và gia đình anh phải được tuyên Vô tôi và trả lại tự do ngay tại Tòa. Và kéo theo sau là xử người , tổ chức đã gây ra sự oan sai này để dẫn đến bạo lực đàn áp.Rồi xin lỗi, rồi đền bù thiệt hại về tiền tài và danh dự cho bị hại là gia đình Đoàn văn Vươn...Bình tĩnh lại, suy nghĩ bằng lý trí, tôi thấy anh Vươn không thể không chịu trách nhiệm 1 phần do quá khích sử dụng chất nổ gây sát thương cho một sô người. Anh nếu phạm tôi thì đó là tội " tự vệ vượt giới hạn cần thiết gây hậu quả nghiêm trọng".Tất nhiên với tội danh này ( công với nhiều tình tiết giảm nhẹ, anh Vươn có thể bị xử phạt một số tháng tù giam bằng đúng với thời gian anh đã bị CAHP bắt tạm giam vừa qua. Anh được trả lại tự do ngay sau phiên tòa này. Đấy mới là "phiên toà xử đẹp", theo tôi nghĩ .Hiện tại với cái án 5 năm tù giam ở tòa sơ thẩm là quá nặng với anh Vươn và nhiều thành viên trong gia đình. Tuy nhiên họ còn có quyền chống án lên tòa Phúc thẩm và cao hơn nữa.Công luận hãy tiếp tục lên tiếng mạnh mẽ hơn để trả lại công lý cho "kỳ nhân lấn biển" Đoàn văn Vươn !Cảm ơn cụ Bóng Bàn Biển
Trả lờiXóaCảm ơn Cụ hôm nay đã có một com. dài và chí lý.
XóaTừ khi có "mùa hoa cải" của ông Đ.V.V Cụ đã theo sát và đưa nhiều bài, viết nhiều com. trên 2 blog lusonquelam và Calathau. Tôi tạm "liệt" 2 blog này vào loại "lề giữa" (tức là có chính kiến riêng của mình, với tinh thần yêu nước, có trách nhiệm; chẳng "nhắm mắt" mà đi theo lề nào cả). Thế là Cụ rất quan tâm và có lòng yêu mến những người dân HP quê tôi; như với những "bông hoa" Phượng và Hoàng Yến của những ngày chúng ta còn học ở Trường NQ.Hải Phòng trên nủa thế kỷ trước.
Bây giờ tôi lại muốn được đọc những bài thơ của Cụ về loài hoa đẹp đáng yêu, đáng nhớ trên; chứ không phải là về "hoa cải" ở "Gu Gồ chấm Tiên Lãng" nữa.
Những kiểu tòa án này mà khi tuyên án vẫn dám mở mõm : nhân danh nước CHXHCN VN thật là hề và làm xấu mặt cái nước này, một sự mạo danh. Thôi thì ông cu Vinh và các cụ ta tạm an ủi khi chúng chưa giết được anh Vươn với bản cáo tội giết người mà chúng cố tình . Chắc đó cũng có phần do nhân dân đã có tiếng nói khiến chúng không dám xuống tay trả thù bằng bản án TỬ mà chúng rắp tâm dàn xếp.
Trả lờiXóaCụ HAN à. Toà án nào, hình như khi tuyên án cũng nói "Nhân danh nước CHXHCN VN".
XóaTrả lời chất vấn TVQH, ông Chánh Toà Tối cao Trương Hoà Bình có nói đại ý là thời gian qua đã xử hàng vạn vụ án oan sai, hàng vạn vụ chưa giải thích được...
Tôi nghĩ, chỉ trong nhiệm kỳ này của Cụ Chánh họ Trương mà Nước CHXHCN.VN như lời bà DZoan PCT Nước nói đại ý là "Dân chủ hơn vạn lần TB"....
Thêm nữa, "câu cửa miệng" của LĐ là "nhờ sự LĐ sáng suốt của Đảng...".
Thế thì sao lại để sảy ra như vậy được, làm oan sai nhiều như vậy được. (Hả các đồng chí?, Hả hả).
Chả lẽ Đảng và Nhà nước ta lại kém như vậy sao?.
Không thể như vậy được. Một vạn lần không!.(Đồng chí HAN ạ)
Vậy chỉ có thể là một bọn chúng giả danh Đảng, giả danh Nước, suy thoái về đạo đức mà thôi.
ĐẢNG CHÂN CHÍNH và những người DÂN V.N YÊU NƯỚC không để "bọn xấu" ấy nhân danh mình được. Phải xử lý. Phải vạch mặt bọn giả danh ấy thôi.
Đồng chí HAN, Calathau, Tú Riềng và các đồng chí Cu Lờ có đồng ý không?.