Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Thơ cho mình (Trung Hải)



BBB Có người bảo già rồi (khi đã về hưu) mà mới bắt đầu làm thơ thì thế nào cũng mắc chứng “hâm hâm”. Tôi có mấy anh bạn, chị bạn khi còn trẻ thì rất ít hoặc chưa từng làm thơ (dù chỉ cho báo tường) thế mà từ khi về hưu đến nay rất chăm làm thơ và lại có những bài hay, rất tình cảm và “mùi mẫn” nữa! được bạn bè tán thưởng … Thế mà tôi chẳng thấy họ “hâm” chút nào, mà lại thấy trẻ ra (về tâm hồn), yêu đời và vui hơn. Theo gương họ, gần đây tôi cũng lại … làm “thơ” cho mình và để giao lưu, chia sẻ với bạn bè.
 Tôi nghĩ, nếu Bà Xã có bảo mình “hâm” thì có lẽ không phải do …làm “thơ” mà do “cái bệnh di truyền của Dân Cu Lờ”. Xin mời Làng đọc bài tôi mới viết.

THƠ CHO MÌNH
                       Trung Hải

Về già mới lại làm thơ
Viết viết, xoá xoá,
                     vẩn vơ cả ngày
Bao nhiêu kỷ niệm.
                      Một thời.
Tình yêu 
           Tình bạn
                  Chuyện đời …
                                 ngổn ngang.
    
Còn bao nhiêu?
                      Quỹ thời gian.
Nhìn cây
               lá đã ngả vàng
                                     vào Thu
Nhìn đầu
                      tóc đã bạc phơ
Thế rồi hối hả …
                           làm thơ cho mình
(Chẳng hay
                    cũng một chút tình!.
Chẳng vần
                     cũng trải lòng mình
                                                        bao la…).

Nhớ bao kỷ niệm gần xa

Tuổi trẻ sôi nổi đã qua lâu rồi
Gặp bao ánh mắt nụ cười
Gian nan đã trải, buồn vui đã từng.

Đời người như một dòng sông

Trôi ra biển cả mênh mông, dạt dào
Vinh hoa phú quý thế nào
Cũng về với Đất.
                            Tan vào … hư vô.

Về già hay nghĩ vẩn vơ …

Tôi ngồi viết mấy vần thơ
                                           cho mình.

(Hà Nội, Tháng Tám mùa Thu 2013).





18 nhận xét:

  1. Cụ làm thơ cho mình cụ đọc nhưng cụ cứ dán trên tường nhà cụ để mọi người sang đoc miễn phí là dân làng lãi rồi.
    Làm thơ chỉ để cho" tôi"
    Sợ như thịt lợn để ôi không dùng
    Thơ là thơ của RIÊNg/CHUNg
    Thơ là thơ của phút rung động mà !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói đến thịt lợn, mình lại nhớ và thèm cái món "thịt lớn mán" được ăn hôm cụ đưa mình và K.Phi lên nhà cô em của Cụ ở Phổ Yên. Lại nhớ cả những "bài thơ ướt át" của Cụ và Công Lý-Thạch Quân. (Nào là Mây với Gió, hết nhớ Đà Lạt lại nhớ sông Dabla, hết nhớ cô gái Tầy lại đến cô gái (miền)Tây ..).
      Lâu nay bận việc SÁCH K5 cụ chưa đăng bài thơ nào.
      Mong Cụ sẽ cho đọc nay mai.
      Muốn vậy, có lẽ Cụ phải "cho dẹp bớt" cái khoản "chính chị" và đặc biệt là khoản "chính EM" đi; Cụ nhỉ.

      Xóa
  2. Thơ cho bạn, có thơ tinh
    Thơ cho mình, có tình bạn.

    (Chắc 3B hiểu 2 câu này, nếu không-hỏi Củ Cải)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giải thích:
      Trong THƠ CHO BẠN, ẩn hiện TÌNH YÊU (tình yêu tuổi học trò).
      Trong THƠ CHO MÌNH, tình yêu tuổi học trò đã quay về TÌNH BẠN.

      Tình bạn muôn năm !

      Xóa
    2. May mà cụ đã giải thích.
      Nếu không tôi đã hỏi cụ TRÂN XUÂN HOÀI, chứ không hỏi cụ Củ Cải đâu. Vì được biết cụ TXH đã "quan hệ" với cụ HTNL từ hồi cùng đoàn "Quảng Bình quê ta ơi" hay " Giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh" trên đường đi ra Việt Bắc để tập trung sang TQ học 60 năm trước, mà nay vẫn còn nhớ như in. (Còn cụ Cala thì mới "quan hệ" từ "Giải phóng miền Nam" đến nay thôi).
      Hôm trước bọn mình ngồi với TXH mới được nghe chuyện hồi ấy của các bạn.(Hình như còn viết hồi ký để gửi in SÁCH K5 nữa. He he!.
      Chúc Cụ Khoẻ vui và hy vọng được đón NL cùng các ban MN tại HN trong dịp Hội Trường vào 30/8.

      Xóa

    3. HỔNG DÁM ĐÂU, EM CÒN PHẢI HỌC BÀI !
      HỔNG DÁM ĐÂU !
      HỔNG DÁM ĐÂU !

      Xóa
  3. Thơ cho mình là mình cho bạn
    Thơ cho bạn là bạn thấy mình
    Thơ anh thắm nghĩa thắm tình
    Thấy trong trời đất có mình có ta.../Quân ta: QL ý, hi/

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CẢM ƠN TG.

      BÀI THƠ VIẾT CHO MÌNH
      ĐƯỢC BẠN BÈ CHIA SẺ
      CÓ VUI NÀO HƠN THẾ
      MÙA THU. LÁ CHƯA VÀNG.

      Xóa
  4. Vào nhà thấy thơ cho mình
    Đọc đi đọc lại tỉnh tình tinh không một mình.
    Thời gian còn khá xông xênh
    Vãn còn lắm lúc cho mình ra thơ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lại viết mấy dòng "tỉnh tình tinh"
      Thơ viết cho mình và không chỉ cho mình
      Sẻ chia với Bạn, cho tình thêm thân.
      CẢM ƠN CỤ.
      Cụ Kyvy có rủ tôi đến thăm Cụ và Gia đình nhưng mưa bão ập đến nên xin để khi "trời quang mưa tạnh" vậy.

      Xóa
  5. "Về già mới lại làm thơ"
    Nâng niu từng chữ “vẩn vơ” dạt dào
    Quỹ thời gian chẳng còn bao
    Viết ra cho hết cốt sao trải lòng
    Bạn bè từ thuở Quế Lâm
    Đọc thơ tâm đắc, từng vần sẻ chia.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Được cụ Tiến Hoàn sẻ chia
      Cụ "FI-Ô-HÁN" cũng vừa mới "Com"
      Song Thu cũng có mấy vần
      Cala, Nhật Lệ ,Hồng Phương Sài Gòn
      vào thăm cũng gửi đôi dòng...

      CẢM ƠN CÁC BẠN QUẾ LÂM XA GẦN.

      Xóa
  6. Về già hay nghĩ vẩn vơ...
    Hâm hâm, hấp hấp làm thơ để dành
    Thời gian, khi tóc còn xanh
    Phải lo kiếm sống đẻ dành nuôi con
    Bây giờ con cháu lớn khôn
    Nàng thơ xuất hiện tâm hồn lâng lâng
    Còn gì mà phải bâng khuâng
    Cứ viết, cứ đọc "hiến dâng" bạn bè...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cư viết cứ đọc "hiến dâng" bạn bè (thơ HPĐ)

      Dù thơ tôi có "ngang phè"
      Xin Bạn cứ đọc sẻ chia dài dài
      Mỗi khi gặp gỡ "lai rai"...
      Môĩ khi nhớ lại nhưng ngày Quế Lâm.
      CẢM ƠN VÀ XIN CHÚC HP KHOẺ VUI.

      Xóa
  7. Làm thơ chẳng để cho ai
    Cho mình thôi để lai rai khỏi buồn
    Dù hâm đến thế là cùng
    Cũng tan giưa cõi hư không đất trời !

    Trả lờiXóa
  8. "Dù hâm đến thế là cùng
    Cũng tan giữa coi hư không đất trời" (Công Lý)
    Thơ hay để lại cho Đời
    Còn thơ hâm để cho "Người thích hâm"*
    * Chắc là "Dân Cu Lờ" rồi. Cụ Lý thân mến ạ.

    Trả lờiXóa
  9. Bạn nói về thơ "hâm" làm cho riêng mình nhưng bài nào cũng hay và người đọc như mình cũng thấy có điều gì của mình trong đó! Tưởng già rồi là hết, nhưng già còn. theo kiểu của già.

    Nhân có một lần bạn vào blog của mình và đã bình bài thơ ÁNH MẮT. Mình đã gỡ bỏ bài đó, nhưng nhân chuyện này mình chép tặng lại bạn :

    Tuổi thơ nhìn ánh mắt em
    Lâng lâng mà chẳng biết thêm điều gì
    Hôm nay quá nửa đời người
    Gặp lại ánh mắt thấy trời trong xanh
    Gió thu, nghiêng cánh thuyền mành
    Đắm trông gợn nước nghe mình lãng du
    Vẫn là ánh mắt ngày xưa
    Mà nay bỗng nổi gió đùa xốn sang
    Người ơi , vẳng tiếng đò ngang
    Mải theo, quên mất thuyền đang xuôi dòng
    Uống đi ngụm nắng cuối cùng
    Có say xin để cho lòng riêng say !...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bạn Đỗ Đồng đã tặng bài thơ ÁNH MẮT của Bạn mà mình rất thích.
      "Gừng càng già càng cay".(Tất nhiên không phải "cay cú" điều gì mà cứ sống thế nào cho mình thấy "được" là "ổn".
      Như câu trả lời cửa miệng của Bạn Phan Viết Hồ đã bị tai biến hơn chục năm rồi, gần đây bọn mình đến thăm; Cụ Tú riềng hỏi: "Ăn được không? PVH trả lời: ĐƯỢC". "Ngủ được không?= ĐƯỢC". "Còn làm việc được không? = ĐƯỢC). Và... được không?. = ĐƯỢC!.
      Thế là vui rồi.

      Xóa

trantrunghai@gmail.com