Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

BBB-Tôi tải từ Blog Quê choa của N.V  Nguyễn Quang Lập về 2 bài thơ, một của Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm nổi tiếng, cũng khá thân quen với một số người trong chúng ta và một bài thơ của một Tác giả gửi cho Ông.
Mời các Cụ đọc và suy ngẫm
.
 
Đất nước những tháng năm thật buồn
Nguyễn Khoa Điềm
images640364_Nha_tho_Nguyen_Khoa_Diem_Toi_song_cung_nguoi__chet_vi_nguoi_phunutoday.vn_1NQL: Mình vừa nhận được thơ bác NKĐ gửi cho, tác giả của những vần thơ về Đất nước cháy bỏng năm xưa lại ngậm ngùi nghĩ về Đất nước hôm nay. Đọc bài thơ “Đất nước những tháng năm thật buồn” của bác Điềm, mình bất chợt nhớ đôi câu thơ của bác: Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ/ vô tư quá để bây giờ xao xuyến... tự nhiên thấy cay cay đầu sống mũi.
Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác

Sao mình thức ?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành ?

Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người

Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …
 22.4.2013

Điềm ơi!

Lê Duy Phương
nước mắt Tiên LãngViết sau khi đọc bài thơ “Đất nước những tháng năm thật buồn thật buồn” của Nguyễn Khoa Điềm

Khi Điềm còn ở trên cao
Cái buồn thế sự đã vào chúng tôi
Bây giờ trời đã chiều rồi
Ngẫm ra thì muộn khóc cười làm chi
Phố phường vẫn lắm người đi
Hoa vẫn nở chẳng có gì khác đâu
Khác là ở chốn xa sâu
Trẻ em đi học không cầu qua sông
Khác là tận ngoài biển đông
Chủ quyền ta họ nói không lâp lờ
Riêng màu đỏ của ngọn cờ
Ở Đại Nội hay biển bờ xa xôi
Vẫn luôn phơi phới đỏ tươi
Nhạt là nhạt ở tình người Điềm ơi
Tác giả gửi Quê Choa

5 nhận xét:

  1. Tôi chỉ được đọc mấy bài thơ của NKĐ do Khoa Phi đưa cho, tôi thấy trong thơ ông có chúng ta bởi những suy ngẫm của ông,mong muốn của ông là những điều mọi người trăn trở và mong muốn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thơ Ông bây giờ có chúng ta (nỗi buồn và những suy tư).
      Nhưng "ngày xưa" không hoàn toàn như vậy.
      Cảm ơn MG.

      Xóa
  2. Em thấy nhiều nhà thơ trách Ô. Điềm " buồn" muộn quá. Khi đang ở chức vụ cao ...sao ông không làm gì, trong khi đó họ đã , như Ô. Phương:

    Khi Điềm còn ở trên cao
    Cái buồn thế sự đã vào chúng tôi
    Bây giờ trời đã chiều rồi
    Ngẫm ra thì muộn khóc cười làm chi

    ...Buồn thật anh ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin chép lại câu thơ của Bác Hoàng Cầm (Bố của bạn Hoàng Kỳ lơp K5 QL bọn anh) để thay lời "khuyên" TG nhé:
      "Em ơi buồn làm chi...".
      Hãy viết nhiều thơ về những "đề tài... đỡ buồn", trong cái thời mà như Nguyễn Khoa Điềm: " Đất nước những tháng năm thật buồn". TG ạ.

      Xóa
  3. Tôi thích bài thơ này của BBB hơn bài " Đất nước những tháng năm thật buồn" của NKĐ. Cùng một nỗi niềm về hiện tình đất nước nhưng bài của NKĐ có vẻ rời rạc, ý tứ không thật rõ ràng. Bài của BBB nói được đúng những trăn trở của nhiều người, trong đó có chúng mình

    Trả lờiXóa

trantrunghai@gmail.com