Nơi nào có lễ là nơi đó hỗn loạn, hỗn loạn tới mức có vẻ đang thành một đặc tính Việt mà nếu không hỗn loạn, nếu từ tốn, nếu xếp hàng, nếu mọi sinh hoạt có văn hoá, có nền nếp, có tâm thế ngày xuân thì chắc lại bị cho là...điên.
1.
Tôi vẫn là người lạc quan và dễ tưởng bở khi tự mình đoán rằng, lễ hội Minh Thề năm nay chắc chắn có nhiều quan chức tới dự vì chí ít, đây cũng là một lễ hội dân gian đàng hoàng: Nơi để hàng năm quan chức tới dâng lễ, thề liêm chính với dân.
Nhưng vẫn thế, như mọi năm, chỉ có dân chúng trong làng tới với lễ, không thấy mặt quan nào.
Khác với lễ hội Đền Trần xin ấn cầu may, thăng quan tiến chức, ầm ầm, rần rần, dân thì ùa nhau đi xin ấn ước lên quan, quan thì lấy luôn cả xe biển xanh, biển đỏ đưa mình tới xin, tranh .... làm quan tiếp, làm quan nữa, làm  quan mãi.

Như bức tranh biếm hoạ từng đoạt giải thưởng trong cuộc thi biếm hoạ về đề tài chống tham nhũng này, hai ngả đường rộng thênh thang, ngả về Nam Định xin ấn quan thì ùn ùn, nườm nượp, ngả về hội Minh Thề thì vắng hoe.